TRẢI NGHIỆM

Những gì xảy đến trong đời này vốn được định sẵn, hay đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên?

Câu hỏi này đã quẩn quanh trong tâm trí tôi từ rất lâu về trước. Những thắc mắc về nỗi đau và hạnh phúc của chính mình và cả của người khác. Hiện tại, tôi đã dần cảm nhận rõ rồi.

Tựa như sự tương ngộ giữa người với người. Vô tình quen biết lại hiểu thấu. Đồng điệu lại không thể kề cạnh. Vô ý thì lại được. Dụng tâm truy cầu lại chẳng thành.

Tựa như, có những cuộc gặp suốt đời này không thể nào quên, có những cuộc gặp là mãi mãi, nhưng cũng có những cuộc gặp sớm nở chóng tàn.

Tựa như tính hữu hạn của các mối quan hệ cả thân hoặc sơ, dù là 5 năm, 10 năm, 50 năm hay 100 năm thì đều mang tính tạm thời cả, có mở sẽ có kết.

Tan hợp hợp tan. Tất cả đều nằm gọn trong từ trải nghiệm.

Hỏi tại sao chúng ta gặp gỡ?

Vậy tại sao chúng ta lại sống? Mọi sự trên đời này đều là cần thiết, không có đúng sai, cũng không có tốt xấu. Điều này khó có thể lý giải và mông lung, nhưng nó chính là như vậy. Tôi đã thật tâm, đã đau đớn, đã khóc và đã cười. Tôi đã sợ hãi, đã trốn chạy, đã lạc lối và cũng từng mong mình biến mất. Tôi đã từng oán than, cũng đã từng thù hận. Đến cuối cùng, mọi thứ đều trôi qua. Đánh mất và tìm thấy.

Cuộc sống này thực sự tồn tại những huyền cơ không thể lí giải nổi. Số phận là thứ kì dị. Tại mỗi thời điểm, tại từng ngã rẽ đều có những ám hiệu được đưa ra, nhưng khi đó ta lại mờ mịt không biết. Lúc quay đầu nhìn lại, chợt nhận ra mọi thứ đều rõ mồn một trước mắt. Con đường đã chọn, người đã gặp, những việc cần xảy đến đều đã được định sẵn. Trong sự kết nối kì lạ của số phận, ta sẽ phải gặp gỡ, trong sự gặp gỡ, ta được thử thách, bước qua, hoàn thành bài học, câu trả lời mà bản thân luôn tìm kiếm sẽ nở rộ.

Phật bảo: “Đời là bể khổ”, một bể đầy những thống khổ, hoặc bài học thú vị, tuỳ góc nhìn mỗi người. Mỗi bài học, có thể một lần là xong, nhưng thường phải lặp đi lặp lại, vì ít người chịu học hành nghiêm túc ngay từ lần đầu. Những vòng xoáy cứ lặp đi lặp lại, mãi đến khi ta nắm được điều cốt lõi. Không đủ sức ngăn được cơn lũ, vậy chỉ có thể đẽo một con thuyền. Học cách lèo lái bản tâm giữa giông bão, cảm nhận sóng gió vùi dập, cũng là một sự tận hưởng.

Khi ngộ được điều này, tôi đã thôi cưỡng cầu, cũng thôi phán xét và chỉ trích. Tôi tha thứ. Tôi chấp nhận. Trong sinh mệnh mỗi người, của bạn chính là của bạn, không phải của bạn, cưỡng cầu vô ích. Việc phải tới, sẽ tới, người phải đi, sẽ đi, dù rằng muốn hay không. Đến đến đi đi, là được là mất, mọi thứ đều sẽ trôi qua. Những khoảnh khắc tồi tệ nhất cũng là những trải nghiệm xúc động nhất của đời này. Biết ơn vô cùng, cho tất cả mọi điều mà bản thân được trải nghiệm, nơi đã đặt chân đến, và những tâm hồn mà tôi đã có cơ hội gặp gỡ.

Dù đã học được sự bình thản trước những vô thường của cuộc sống, nhưng mà vẫn có những lúc tâm xao động. Trải nghiệm là thật và cảm xúc cũng là thật. Thấu hiểu, vẫn sẽ đau buồn khi lạc mất. Chấp nhận, vẫn sẽ có mong cầu.Nếu yêu thương, hãy sát gần một chút, thêm một chút nữa. Nếu không, hãy rời xa một chút, thêm một chút nữa. Vậy thôi. Sống đơn giản, ngoài kia đủ lằng nhằng phức tạp rồi.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top