ẢO TƯỞNG VỀ THỜI GIAN LÀ ẢO TƯỞNG TỒI TỆ NHẤT!

Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí, dù bản thân có nhận ra điều đó hay không.

Tưởng rằng mình còn nhiều thời gian để chần chừ là sự trì hoãn hoang phí nhất trên đời. Suy nghĩ ấy che mờ nhận thức và khiến ta cố gắng sao nhãng những thứ đang làm lâu nhất có thể.

Gần đây, xảy ra một việc đột ngột khiến mình ý thức sâu sắc hơn về thời gian hữu hạn của bản thân. Có lẽ, mình chỉ còn ngày mai, một tháng hay một năm nữa. Có lẽ, mình không còn nhiều thời gian như vẫn tưởng. 

Đừng hiểu nhầm, không phải mình muốn chia sẻ những điều tăm tối hay tiêu cực mà đây là sự thật. Cuộc sống này vốn vô thường, còn chúng ta chẳng thực sự sở hữu gì cả. Đặc biệt là thời gian. Càng tiếp nhận sự thật này triệt để bao nhiêu, ta càng an lạc bấy nhiêu. Bài học ở đây là sự trân trọng.

Thiết nghĩ, nếu biết hôm nay là ngày cuối được nhìn, bạn sẽ ngắm thật kỹ khuôn mặt những người thân thương, ngắm từng bông hoa ngọn cỏ trước hiên nhà, bầu trời xanh và tất cả mọi thứ hiện hữu xung quanh chứ?

Nếu biết ngày mai không còn nghe được nữa, bạn sẽ trân quý tiếng chim hót, tiếng cằn nhằn của mẹ,… từng âm thanh một chứ?

Nếu biết chỉ còn một khoảng thời gian hữu hạn để được sống, bạn sẽ bày tỏ với người mình yêu thương chứ? Bạn có mở tung cửa phòng và ôm chầm lấy cha mẹ không? Bạn sẽ làm mọi điều mình hằng ước mong chứ?

Thường đến khi mất đi, ta mới ngậm ngùi “nếu như”. Khi biết thời gian là hữu hạn, ta mới học được trân trọng. Nhưng thường thì khi ấy đã quá muộn màng. Chúng ta không sở hữu thời gian, không nắm ngày mai hay tương lai trong tầm tay. Chúng ta không thực sự “có” bất cứ thứ gì cả nên đừng chủ quan ỷ lại. Thay vì “lát nữa”, “để sau” hay “ngày mai”, sao không phải là bây giờ, sao không phải là ngay lúc này. 

Thú thật, bản thân mình vẫn còn hoang phí thời gian và cả cơ hội. Dù luôn tự nhủ rằng sống trọn vẹn cho hiện tại để không hối tiếc về sau, nhưng vẫn lần lữa khi có thể. Vì lo lắng, vì sợ hãi, vì ngượng ngùng. Đủ mọi lý do.

Chưa bao giờ nói lời yêu thương với cha mẹ vì ngại ngùng.

Chưa mua cho em trai bộ sách nó yêu thích. 

Không dám tỏ tình với ấy vì sợ bị từ chối, sợ bẽ bàng, chẳng thể làm bạn được nữa.

Nhiều việc ngại bộc lộ vì sợ bị phán xét, lo người ta nghĩ mình quá “điên khùng”.

… 

Nhưng nghĩ hiện tại chẳng còn nhiều thời gian để phung phí thì lo sợ hay ngượng ngùng có ích gì đâu. Cái gì có thể làm được thì làm thôi. Bị từ chối thì sao, bị tổn thương thì sao, bị dè bỉu mỉa mai thì sao. Nuối tiếc vẫn tệ hại hơn cả.

Mình đọc được đâu đó về một từ:

Samaya, nghĩa là không giữ lại bất cứ điều gì, không chuẩn bị lối thoát cho mình, không tìm kiếm giải pháp thay thế, không nghĩ rằng vẫn còn thời gian để trì hoãn.

Chúng ta không thể trải nghiệm thế giới một cách trọn vẹn trừ khi bản thân sẵn sàng cho đi tất cả mọi thứ. Trong triết lý của các tôn giáo vẫn thường khuyên chúng ta sống chánh niệm và hiện diện trong khoảnh khắc hiện tại. Bởi lẽ, cuộc sống này chỉ chân thật ở ngay phút giây này, khi bạn đang đọc những câu chữ này. Bạn đâu biết tương lai một phút, một giờ sau sẽ như thế nào. Chúng ta không biết được chuyện một giây tiếp theo nữa cơ mà. Nhân lúc còn có thể, hãy lắng nghe và thể hiện những khao khát sâu thẳm trong trái tim. Đừng sợ hãi.

Khi bạn lo sợ, khi muốn trì hoãn “để sau hẵng tính”, mong bạn tự hỏi bản thân thêm một câu:

– Mình có chắc chắn bản thân còn nhiều thời gian để hoang phí không? 

“Nếu như” là hai từ đau lòng. Lúc rời đi, người ta thường hối hận vì những điều bản thân không làm hơn là đã làm. Vẫn câu nói ấy, nhân lúc còn có thể làm gì thì làm đi, đừng chần chờ nữa. 

Hãy sống như thể ngày mai ta sẽ tan biến vào hư vô. Hãy sống để lúc rời đi, lòng thanh thản.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top