BỎ LỠ

“Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ hơn sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời.” – Trịnh Công Sơn

Không biết đã nhìn thấy câu nói này bao nhiêu lần rồi, nhưng hôm nay lại có chút bồi hồi. Vậy nên viết thôi, cho một giai đoạn trong đời, chúng ta đã không biết cách yêu.

Năm ấy tuổi độ xuân xanh, trái tim ai chẳng từng lỗi nhịp bởi một người.

Tình yêu của tuổi trẻ, cứ đến với nhau tự nhiên vậy thôi, không nhuốm chút nghĩ suy toan tính. Ấy vậy mà với tất cả sự chân thành, dũng khí và mộng mơ, mấy ai gìn giữ được mảnh tình ấy cả đời. Vì sao thanh xuân luôn len lỏi những nỗi niềm dang dở?

“Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc đấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều.” – Reply 1997

Chúng ta của năm đó, bốc đồng và ngây thơ. Vốn chưa hiểu rõ được chính mình, nhưng lại ham muốn chinh phục hết thảy. 

Mang trong lòng nỗi nhớ nhung nhưng lựa chọn im lặng, dành cho ai đó thật nhiều nhưng lại tỏ vẻ dửng dưng. Ta vui buồn vì một ánh mắt, một nụ cười nhưng lại chẳng mảy may trân trọng. Chẳng hiểu sao cứ tổn thương lẫn nhau, hết lần này đến lần khác.

Chúng ta đều chạy trốn, thay vì cùng đối mặt và giải quyết.

Chúng ta gàn dở, tự ôm ấp những nỗi đau, đã chẳng thể buông xuống cái tôi của chính mình.

Chúng ta thật yếu đuối và ngang bướng làm sao!

Thi thoảng, vẫn hay lạc lõng giữa đôi chữ “Nếu như”. 

Nếu như ta thẳng thắn hơn, nếu như ta chín chắn hơn, nếu như ta kiên định hơn, nếu như, nếu như, nếu như… Liệu giờ ta sẽ hạnh phúc kề cạnh sớm chiều? 

Phép thử của thời gian, chính là những bài học day dứt như vậy. Chúng ta đều đã lựa chọn từ bỏ.

– Rung động đầu đời khó quên thế à?

– Ừ, đã từng gom hết can đảm để theo đuổi vậy mà, nhưng sao chẳng chịu nổi một chút thử thách, mong manh và dễ vỡ.

Khi chúng ta khờ dại, nông nổi và dễ tổn thương nhất, lại gặp được người chẳng thể nào quên.

Ta từng nghĩ rằng tất cả sẽ ổn thôi. Chỉ đơn giản là thiếu đi một người, có thể lưu luyến bao lâu chứ. 

Thế giới này rộng lớn lắm, hoặc chọn người mới hoặc dùng thời gian, mọi thứ rồi sẽ dần được xoá nhoà thôi. Nhưng, suy nghĩ của một đứa trẻ đâu đủ dài rộng. Đâu biết cảm xúc thuở niên thiếu ấy lại vấn vương cả cuộc đời.

Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!

Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ

Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm

Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ

Một giấc mơ say – Huỳnh Minh Nhật

Chúng ta giờ trưởng thành rồi, đã học được cách yêu thương một người. Năm tháng luồn qua kẽ tay, chẳng thể níu giữ trọn vẹn sợi cảm xúc ấy. Mỗi người mỗi ngả, ai cũng đổi khác. Sau này của sau này, có chăng khi hạnh phúc ấm êm bên người khác, ngoảnh đầu lại, ta chợt mỉm cười khi kí ức ghé thăm?

Mong ta trân trọng từng con người đã đi ngang, hay ở lại đời ta.

Năm ấy thanh xuân, những quyết định cho những lựa chọn trong đời. 

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top