Cuối tuần rồi tôi dành cho chính mình một chuyến phượt ra Vũng Tàu. Ý tưởng này đến bất chợt và tuỳ hứng. Cứ xách balo lên và cứ thế đi thôi.
“Cuộc đời là những chuyến đi”
Đi để trải nghiệm. Đi để tìm về tâm hồn thuở ban sơ.
Đã chừng 5 năm kể từ lần cuối tận hưởng vị mặn gió biển.
Tôi dường như đã quên mất bản thân từng yêu biển thế nào. Yêu sự bao la lồng lộng gió. Yêu miền thăm thẳm chẳng thấy đâu là bến bờ. Yêu cái nắng chói chang phủ tràn trề làn da. Yêu sự giao thoa không ngăn trở giữa bầu trời cùng mặt nước. Yêu từng cơn sóng rì rào. Yêu cách biển vỗ về tâm hồn người khách lạ.
Những giây phút bước chầm chậm, ướm từng dấu chân trần trên cát, vùi mình trong những gợn nước nhấp nhô. Lòng tôi chợt phẳng lặng khôn cùng. Thanh thản và bềnh bồng. Tôi mơ màng trôi mải miết giữa mảng không – thời gian này.
Nằm dài trên nền cát. Từng giọt nắng hôn khẽ làn da, lấp lánh, hong khô những ướt lạnh của tháng ngày đã qua. Cảm tưởng như nơi sâu thẳm trong tôi được soi rọi, được gắn hàn. Ấm áp tựa đứa trẻ được vỗ về trong vòng tay mẹ. Và từng lớp sóng rì rào tựa lời ru êm, miên man, dập dìu. Gột rửa, cuốn trôi, phô bày những trần trụi. Tôi thấy lòng chợt dâng những nỗi niềm xúc động không tên.
Mỗi lần đi xa, tôi đều mang tâm thái kẻ lạc lối.
Mong ngóng nhặt nhạnh chính mình ở miền đất lạ. Nơi tôi đang sống, phố thị quen thuộc lắm khi mang đến bao nỗi ngột ngạt. Thế nên tôi rong ruổi trên những cung đường, tìm về những mảnh ghép phủ bụi ngỡ đã lãng quên.
– Buồn không? – bạn tôi hỏi.
– Thoáng lạc lõng lúc đầu, nhưng phần nhiều thấy lòng tự do.
Vài người vẫn thường hỏi tôi vì sao cứ một mình như thế?
Một thân một mình nơi xa, đi qua dăm ngã đường lạ. Tôi thích một mình rong ruổi, chẳng bộn bề vội vã, cứ thong thả với mây trời. Đến đến đi đi. Khi bình minh, nhâm nhi tách cà phê, dòng người đan xen hối hả. Lúc đêm buông, ánh đèn xanh đỏ lập lòe, nối tiếp nhau. Mỗi con đường, dù lộng lẫy hay êm đềm, chật chội hay thoáng đãng, tôi đều muốn tự ôm trọn vào lòng. Làm một kẻ quan sát những ngược xuôi.
Khi một người chỉ lặng yên quan sát, ngoài việc quan sát và ngẫm nghĩ thì người ấy chẳng làm được gì hơn nữa. Việc chấp nhận được sự vô vi, vô dụng của bản thân cũng là niềm an lạc. Nó cho người ta tự do lớn lao vì thế giới này chẳng mong đợi họ phải làm gì cả. Người ta chẳng có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì, chỉ đơn giản là sống thôi. Thuận theo dòng chảy.
Âm biển lại rì rào.
Gió ngân khúc hoan ca.
Khẽ khàng mơn trớn làn da.
Tựa như mừng đứa con xa trở về nhà.
Về với vòng ôm bao dung của biển cả.
Tôi lại đang đắm say trên nền cát, giữa muôn trùng nhịp nhàng sóng vỗ.
Lòng mang dư vị dịu êm trong lời ru của biển. Thả những nỗi niềm mặc gió cuốn đi, ngước mắt bao trọn vòm trời cao rộng. Vẻ đẹp này, khung cảnh này, cuộc sống này thật quý giá biết bao.
Tôi cảm thấy biết ơn biển vô cùng. Vì đã ôm trọn. Vì đã lấp đầy. Vì tất cả.