Để chia sẻ về một quyển sách ảnh hưởng sâu sắc đến bản thân, tôi chọn Bước chậm lại giữa thế gian vội vã của Đại Đức Haemin. Trong một lần dạo bước vô định trong hiệu sách quen, tôi đã va vào nó cùng một nỗi thôi thúc cồn cào. Ngay thông điệp đầu tiên, tôi chắc rằng đây là lời nhắn nhủ dành riêng cho mình. Hoặc giả, cho tất cả chúng ta.
“Là do thế gian này vội vàng hay do chính tâm trí bạn đang quá bận rộn?”
Chúng ta, ai mà chẳng có khoảng thời gian lạc lối giữa những ngả rẽ cuộc đời. Chúng ta trưởng thành, “được” gia đình và xã hội kì vọng. Cuộc sống lại chất chứa quá nhiều những bộn bề và lo toan. Chúng ta đều quay cuồng với thi cử, tối tăm mặt mũi với công việc. Ngày ngày như một cỗ máy ngược xuôi với những nhàm chán lặp đi lặp lại. Tâm trí không lúc nào thôi hối tiếc về quá khứ và lắng lo về tương lai mờ mịt. Chúng ta có quá nhiều những nghĩ suy và bất an.
Những định hướng cùng vô vàn chọn lựa khiến ta nặng gánh với áp lực và sự nghi ngờ trên hành trình khai phá bản thể. Cuối cùng, ta kiệt sức và chìm dần trong vũng lầy không lối thoát.
“Chúng ta chỉ có thể nhìn thế gian qua cánh cửa sổ có tên gọi là tâm hồn. Nếu tâm ta ồn ào, thì thế gian sẽ ồn ào. Nếu tâm ta yên bình, thì thế gian sẽ yên bình. Vì vậy có một điều quan trọng hơn cả việc thay đổi thế gian. Đó chính là hiểu rõ được chính tâm hồn mình.”
Tôi tự hỏi mình yêu bản thân không?
Có chứ, nhưng một câu hỏi khác lại dấy lên, liệu tôi có yêu bản thân đúng cách hay không?
Liệu, bạn có yêu thương bản thân đúng cách?
Những ngày thức khuya đến tờ mờ sáng, luôn luôn “cắm mắt” vào chiếc điện thoại, chìm ngập trong thế giới mạng ảo gây nghiện. Suốt ngày tiệc tùng, tụ tập, nói nói cười cười nhưng không tìm thấy niềm vui thật sự. Làm công việc bản thân không thích, không ước mơ, cũng chẳng có mục tiêu phía trước. Ngay cả mối quan hệ cũng chỉ lưng chừng mờ mịt.
Tôi của lúc ấy chính là như thế. Tất bật nhưng chơi vơi và mệt mỏi, không rõ bản thân sẽ đi đâu về đâu, không rõ bản thân tồn tại vì lẽ nào.
“Hãy dừng lại một chút và dành thời gian để yêu lấy bản thân mình.”
Thế là tôi dừng lại. Xếp gọn hết mọi công việc, lo toan và nghĩ suy. Tạm dừng các mối quan hệ ghì nặng chính mình. Cùng quyển sách và một ít hành trang, tôi cho phép bản thân vài ngày tách biệt với thế gian vội vã này. Tôi đi tìm những lời hồi đáp. Tôi đi tìm chính tôi.
Cầm cuốn sách nhỏ dung dị này, tá túc trong một không gian tĩnh lặng. Tôi dần thấm thía từng câu từng chữ của tác giả. Ngôn từ của tác giả không mang triết lí cao xa hay khó hiểu mà là sự giản đơn mà yên bình. Ở đó, ta sẽ tìm thấy những mẩu chuyện, những đoạn thì thầm sẻ chia, những lời khuyên chậm rãi đúc kết từ cái nhìn chánh niệm yêu thương. Không hoa mĩ, không phán xét, mà chỉ đơn thuần là sự cảm thông và thấu hiểu. Vì thế, từng câu chữ ấm áp len lỏi vào từng tế bào khô héo nơi tôi, khiến tôi dần “tỉnh ngộ”.
“Bạn nghĩ rằng thế gian này đang làm khổ bạn?
Nếu bạn nghỉ ngơi, thế gian này cũng sẽ nghỉ theo.”
Cuộc sống này thực ra rất đơn giản. Nó khó khăn là vì chúng ta đã suy nghĩ và đã chọn cách sống khó khăn. Thay vì kiểm soát hay kìm nén, hãy học kết thân với tâm trí của chính mình. Nếu thấu triệt bản thân muốn gì, ta sẽ vững vàng. Còn nếu chưa rõ, hãy trải nghiệm. Tôi dần hiểu mình phải lựa chọn như thế nào. Hiểu rằng không cần quá quan tâm đến điều người khác nghĩ về ta. Không cần phải khiến mọi người đều yêu quý. Ta chỉ cần hiểu, vạn sự tại tâm.
“Hãy viết ra hết
Những nơi bạn muốn đi trước khi chết
Những việc bạn muốn làm trước khi chết
Những người bạn muốn gặp trước khi chết
Và kiên trì thực hiện những điều đó.
Từng chút từng chút một.
Đừng quá để tâm đến cái nhìn của người khác,
Cũng đừng quá phân vân giữa cái này và cái kia.
Chúng ta, hãy cùng nhau sống như thế.”
Sách chia làm nhiều chương, mỗi chương là một chủ đề khác nhau liên quan đến các khía cạnh của cuộc sống. Tác giả viết sách với một thái độ khiêm nhường, bày tỏ sự trân trọng đến đối tượng và nội dung mình nói đến. Sách không đưa ra những “định luật” hoặc nguyên tắc nào cả, mà chỉ là mời gọi ta mở lòng trải nghiệm những góc nhìn khác. Sau đó, chúng ta sẽ tự rõ chúng có hiệu quả hay không.
Và để kết bài, tôi xin gửi một thông điệp đến các bạn với tất cả niềm yêu thương chân thành. Đôi lúc bạn sẽ thấy vô cùng mệt mỏi với cuộc sống này nhưng hãy vững tâm và ghi nhớ sự tồn tại đặc biệt của chính mình.
“Cảm ơn bạn vì đã có mặt trên thế gian này”
Mong các bạn sẽ luôn yêu thương, được yêu thương và hạnh phúc.